Cô từng thấy mình là một người con gái may
mắn vô cùng vì cô có anh. Anh - một người đàn ông tinh tế, dịu dàng và
vô cùng tốt bụng. Anh yêu cô, trân trọng, nâng niu cô từng chút một. Và
nhất là anh luôn “giữ” cho cô, chỉ hy vọng đến đêm tân hôn để có thể tận
hưởng niềm hạnh phúc tròn trịa nhất. Anh còn sợ nếu không gìn giữ cho
cô thì nếu có chuyện gì xảy ra với cuộc tình này, cô sẽ là người chịu
tổn thương. Một người đàn ông như vậy thật đáng quý biết bao!
Yêu
nhau sao tránh khỏi những lúc thân mật, gần gũi và không làm chủ được
cảm xúc của mình. Thế nhưng những lúc như thế anh lại cố gắng hết sức để
kiềm chế. Cô thật sự cảm phục và xúc động vô cùng trước tấm lòng của anh.
Thế
nhưng càng được anh quan tâm, yêu thương bao nhiêu, trong lòng cô lại
càng cảm thấy tội lỗi bấy nhiêu. Cũng bởi, cô đâu còn là
cô gái trong
trắng, tinh khôi như anh nghĩ nữa. Cô đã bị vấy bẩn rồi. Cái quý giá
nhất của người con gái của cô đã bị kẻ khác không phải là anh cướp mất
rồi.
Ngày cưới ngày một đến gần. Cô quyết định ra một phương án táo bạo: Đánh cược! (Ảnh minh họa)
Anh luôn nói cô là cô gái trong sáng nhất anh từng gặp, là thiên thần
trong lòng anh. Nhưng nếu một ngày anh biết sự thật thì sẽ ra sao đây?
Cô không dám tưởng tượng nữa. Đó là nỗi đau cũng như niềm tiếc nuối lớn
nhất trong cô khi cô đã không đủ cứng rắn và kiên quyết để “giữ” dành
tặng cho anh.
Mỗi khi nhìn vào mắt anh, cô lại
đau nhói lòng và mặc cảm tội lỗi dâng đầy. Nhưng nếu để cho cô nói ra sự
thật thì cô lại càng không dám. Cô sợ niềm tin trong anh về một cô gái
hoàn hảo như cô bị sụp đổ. Cô sợ anh sẽ sốc và không chịu nổi. Và hơn
hết là cô sợ mất anh. Một người luôn thần tượng và nâng cô như nâng
trứng lại có thể chấp nhận cô có tì vết được như thế ư?
Ngày
cưới càng đến gần, nỗi lo sợ trong cô càng mãnh liệt. Dằn vặt và đấu
tranh. Bao đêm không ngủ, cô vẫn không thể đưa ra được quyết định cuối
cùng.
Nội tâm cô đang phải đấu tranh gay gắt
giữa nói và không nói ra cho anh biết. Nói ra thì nguy cơ mất anh sẽ là
rất lớn. Nếu không nói cô sẽ là kẻ lừa dối, là kẻ che giấu sự thật. Và
làm thế với người hết mực yêu mình, cô thật không đành lòng. Và điều cô
sợ hãi hơn cả, chính là một khi anh tự mình biết được sự thật thì lúc ấy
sẽ thế nào? Cô sẽ vừa là kẻ tội đồ vừa là kẻ dối trá.
Ngày cưới ngày một đến gần. Cô quyết định ra một phương án táo bạo: Đánh cược!
Khi chưa kết hôn, nếu cô nói ra sự thật, cô sẽ rất dễ mất anh vì 2
người chưa có gì ràng buộc. Nhưng nếu cô và anh đã là vợ chồng, anh có
thể biết, có thể không biết cái sự thật tày trời ấy. Nếu anh không biết,
vẫn hạnh phúc với cái ý nghĩ đã được có cô trọn vẹn thì cô sẽ chấp nhận
làm kẻ ác và cố gắng bù đắp cho anh cả cuộc đời này.
Còn
nếu anh phát hiện ra bằng một cách nào đó, có thể anh sẽ giận và trách
móc cô, nhưng dù sao cũng là vợ chồng rồi. Cô tin vào tình yêu của anh
dành cho cô, và rồi bằng vào tấm lòng của mình, cô sẽ làm cho anh nguôi
giận và tha thứ cho cô. Cô thừa nhận, với những ý nghĩ đó, cô là kẻ
không ra gì, là kẻ lừa dối xấu xa lắm. Nhưng cũng chỉ vì cô yêu anh và
không muốn mất anh mà thôi.
Đêm tân hôn...
Một cái tát nảy lửa từ người bấy lâu nay còn không nỡ làm cô đau bao
giờ. Ánh nhìn sắc lẹm và đầy căm hận từ người trước nay chỉ nhìn cô đầy
yêu thương, trìu mến. Những lời nói thô lỗ và mạt sát từ khuôn miệng chỉ
quen dành cho cô những ngọt ngào, say đắm.
Cô
đã thua rồi. Phen cá cược này cô đã thua. Anh là kẻ sành sỏi hơn cô
tưởng rất nhiều. Quá dễ dàng để anh biết cô “còn” hay “mất”. Cô thua
trong keo cá cược của mình. Và cô thua cả chính bản thân mình khi đặt
niềm tin quá nhiều vào tình yêu của anh.
Cô
đã thua rồi. Phen cá cược này cô đã thua. Anh là kẻ sành sỏi hơn cô
tưởng rất nhiều. Quá dễ dàng để anh biết cô “còn” hay “mất”. Cô thua
trong keo cá cược của mình (Ảnh minh họa)
Những ngày hôn nhân sau đó của cô là những bi kịch nối
tiếp. Nhiều lần anh đòi hỏi, dày vò cô cả đêm, đến khi cô mệt rã rời
phải cầu xin anh tha thứ thì anh quát vào mặt cô: “Cô chiều thằng khác
hết mình thì được, đến thằng này thì giở giọng kêu mệt à? Đừng hòng tôi
để yên cho cô nhé!”. Thế là anh lại lao vào cô, dường như để trút hết
mọi căm hờn và giận dữ của anh lên cô vậy.
Quá
đáng hơn, anh còn ngang nhiên cặp bồ và đi chơi “gái”. Không những thế,
khi về nhà, anh còn cố tình miêu tả tỉ mỉ, chi tiết cho cô nghe. Cô
không muốn nghe cũng bắt cô phải nghe bằng được, rồi cười khẩy hỏi cô:
“Thế nào, ngày xưa cô có phục vụ thằng đó như thế không?”. Cô tỏ ý không
hài lòng thì anh hét lên: “Cô đi với thằng khác tả tơi ra thì được, tôi
đi vài lần thì cô ý kiến à?”.
Cứ thế, cuộc sống của cô không khác gì địa ngục trần gian. Cô hối hận vô
cùng. Nếu cô biết sẽ có ngày như thế này, cô nhất định sẽ nói thật với
anh ngay từ đầu. Thà mất anh còn hơn có được anh mà đau khổ đầy nước mắt
như thế này…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét