Anh có dám yêu em dài lâu?

02:27 |


Cứ yêu thương nhau đi, đừng ngại ngần gì cả. Với tình yêu cũng giống như khi cùng nhau kể một câu chuyện, uống một cốc nước hay ăn một bữa cơm. Chỉ cần tinh tế hơn một chút, quan tâm hơn một chút, và chân thành hơn một chút.

Chúng ta có thể ngồi cùng nhau và say sưa lắng nghe đến hết một câu chuyện, thậm chí là một vài câu chuyện nữa. Chúng ta có thể uống trọn vẹn một cốc nước đầy, ăn một bữa cơm no. Vậy liệu chúng ta có thể yêu nhau cho đến tận những phút cuối cùng trên cung đường tình ái?

Không một ai trong chúng ta biết chắc được chuyện tình cảm sẽ đi đến đâu. Mới ngày hôm nay thôi còn tay trong tay trên phố, chuyển sang ngày mới lại thấy tình hời hợt vơi đi ít nhiều. Hôm nay vốn dĩ sẽ là hôm qua của ngày mai, vậy nên mỗi chúng ta không thể nào biết trước được, điều gì sẽ đến, điều gì sẽ đi, tình cảm cũng không là một ngoại lệ.

Vậy mà khi có bên mình những mối quan tâm yêu thương chân thành, một số người trong số chúng ta lại hiếm khi biết thật lòng trân trọng. Có những người thờ ơ với tình cảm từ một người khác, có những người chạy trốn rồi mải miết tìm kiếm những thứ xa xôi. Chúng ta chẳng thể trách ai nếu như một ngày nào đó, khi nhìn lại, chính bản thân mình nuối tiếc vì những năm tháng trôi qua đã để lỡ một tấm chân tình.

Và nếu như, đã tìm thấy yêu thương rồi an nhiên trong tình cảm ấy, hãy níu lấy tay nhau, hãy giữ nhau thật chặt. Diều nhờ có gió mà bay cao, như sự tự do được nuôi lớn bằng sự ràng buộc. Người giữ khéo thì níu khẽ, diều chẳng bao giờ bay mất. Người chưa khéo sẽ lỡ buông tay hoặc níu quá căng làm cho diều bay đi. Rốt cuộc, không thể trách diều tự cắt đứt dây mà chỉ trách người cầm dây đã không thể giữ cho diều ở lại.
 

Nhìn vào tình yêu của mình, thứ tình yêu mà bạn đang có, tự hỏi nhau rằng đã bao giờ can đảm níu lấy tay nhau chưa? Nên nhớ một điều, khi yêu, ai cũng muốn có một tình yêu thật đẹp, để ôm ấp và nâng niu, mãi mãi. Nhưng mỗi chúng ta đều ra sức phủ nhận, rằng làm gì có điều gì tồn tại mãi mãi với thời gian? Vậy là rơi vào mâu thuẫn, cứ để tự nhiên cho tình trôi tuột, hững hờ và dại khờ, đến khi mất nhau rồi, tay buông lơi mới khe khẽ thở dài.

Mỗi một cô gái khi yêu đều mong mỏi một câu trả lời:

“Anh có dám yêu em dài lâu?”

Khi hỏi câu ấy các cô gái đều biết, có thể bạn trai chẳng đủ dũng cảm để khẳng định một tương lai vững vàng và một viễn cảnh tươi đẹp trong cuộc tình của cả hai. Nhưng các cô gái đều hy vọng rằng khi trả lời câu hỏi ấy, chàng trai của mình đủ can đảm để nhìn vào mắt mình, bằng tất thảy dịu dàng và ấm áp, bằng tất thảy yêu thương trao đi, chỉ để cô ấy ngủ vùi vào hạnh phúc, rồi cái dài lâu kia tự khắc sẽ kéo dài, đến một ngày xa xôi nào đó, hoặc nó cũng như vô thường, chẳng còn quan trọng nữa.

Vậy nên, hãy trân trọng yêu thương trong bàn tay nhỏ, hãy tự nhủ với nhau về một tình yêu bền chặt, hãy trao đi yêu thương đủ nhiều, hãy sẻ chia và đồng điệu tâm hồn… Bởi tình yêu cũng chỉ được dệt từ những thứ giản đơn ấy mà thôi.

Cứ yêu thương nhau đi, đừng ngại ngần gì cả. Với tình yêu cũng giống như khi cùng nhau kể một câu chuyện, uống một cốc nước hay ăn một bữa cơm. Chỉ cần tinh tế hơn một chút, quan tâm hơn một chút, và chân thành hơn một chút.
Read more…

Đẹp dao kéo còn hơn xấu tự nhiên?

02:26 |


Danh ngôn có câu “không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp”. Đúng quá đấy chứ!

Chuyện phụ nữ làm đẹp bấy lâu nay đã chẳng còn là chủ đề gì xa lạ. Thậm chí, trong thế giới ngầm của các chị em thì đây còn là câu chuyện muôn thưở không biết đâu mới là điểm dừng. Và trong thế giới của các anh em cũng thế, phụ nữ đẹp lúc nào mà chẳng là “đầu câu chuyện”.

Danh ngôn có câu “không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp”. Đúng quá đấy chứ! Bằng chứng là các hãng mĩ phẩm, các shop thời trang liên tục tung ra hàng loạt mẫu mã sản phẩm để chị em thỏa thê chọn lựa, “người đẹp vì lụa” thì vẫn cứ là đẹp thôi. Dần dà, câu nói ấy lại được cải biên thành “không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết phấn đấu” để trở nên thân mật và gần gũi hơn với những lỗ tai bình dân. Nhưng trong thời buổi bây giờ, chính xác nhất có lẽ phải là “không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không đủ tiền để phấn đấu”. Cũng đúng mà?

“Xấu” và “đẹp”, chắc chắn “đẹp” vẫn luôn hơn, cho dù vẻ đẹp đó có đến từ trong bản chất hay khoác trên vẻ bề ngoài. Nhưng còn “giả tạo” và “tự nhiên”?

Là phụ nữ, trước hết nên biết là mình đẹp. Tiếp đó, là ý thức được mình phải làm đẹp. Và cuối cùng, là nắm rõ mình sẽ làm những gì để trở nên xinh đẹp hơn.


Phụ nữ ý thức được điều thứ nhất rất xứng đáng được hoan nghênh, phụ nữ tự tin luôn là một điều thu hút. Phụ nữ biết được điều thứ hai thì đáng được nể phục, bởi thông minh chính là một trong những điểm hấp dẫn nhất mà đàn ông mong đợi. Khi phụ nữ hiểu được điều thứ ba, thì nàng quả thực đã trở thành một người khôn ngoan, bởi lúc đó nàng đã biến suy nghĩ và ý thức thành hành động, chứ không chỉ bó nó trong đầu, chặc lưỡi, chép miệng rồi thôi.

Chúng ta đều đồng ý tâm hồn là thước đo chuẩn xác nhất để đánh giá một con người, chứ không chỉ riêng mình phụ nữ. Nhưng giờ giả sử, tất cả đều mang một tâm hồn hoàn hảo, thì phụ nữ đẹp và xấu, bạn sẽ chọn ai? Đàn ông có anh nào dám giơ tay bảo “tôi không thích gái đẹp” không?

Nên làm đẹp, dù bằng cách gì, thì cũng là một điều đáng khuyến khích. Nếu suốt ngày cúi gằm mặt vì tự ti, thì thà gắng quyết tâm để mà cải thiện. Đẹp khoe, xấu che, thì đẹp vẫn dễ ngẩng cao đầu hơn! Sự thật thì luôn được đánh giá cao, nhưng cái giả nếu không quá lố lăng chắc cũng không phải một điều xấu xa đáng phê phán. Bởi họ đẹp cho họ thì có ảnh hưởng gì đến ai đâu?

Phụ nữ xấu thì không có quà, vậy thì hãy tự mua quà để tặng mình đi!

Xuất phát điểm về hình thức của chúng ta không giống nhau, nhưng chúng ta có quyền để san bằng tỉ số đó không chỉ bởi vẻ đẹp đến từ tâm hồn, tính cách và con người. Son, phấn, lụa là sinh ra là dành cho phụ nữ trở nên xinh đẹp. Nhưng nó cũng là “dao kéo”, không phải “tự nhiên” đấy thôi? Nên những phương pháp cải thiện nhan sắc từ nhân tạo, phẫu thuật thẩm mĩ… thực ra chẳng có gì là xấu, là đáng lên án, là bị chỉ trỏ, này nọ lọ chai. Miễn là đừng quá lạm dụng, đừng chạy đua để rồi trở thành nô lệ, và biến thành nạn nhân.

Cái gì quá cũng đều là không tốt. Sự đẹp thì không có giới hạn, nhưng để trở nên đẹp hơn thì phụ nữ cần tinh tế và thông minh nhìn ra cái ranh giới giữa “quá” và “đủ”. Đó chính là bằng chứng của việc chỉ từ một thỏi son, mà người hóa công, người về làm cú!

Đẹp dao kéo cũng được, miễn là thà dao kéo khuôn mặt mà nhân cách nguyên sơ. Còn hơn tự hào tự nhiên, mà trong lòng thì chằng chịt dao với mác! Tôi không khuyến khích cổ vũ chị em lao đầu vào phẫu thuật thẩm mĩ, tôi chỉ muốn phụ nữ nên ngày càng ý thức việc để mình đẹp hơn. Và dĩ nhiên, hãy nghĩ đến việc lộng lẫy hương hoa, sau khi đã có một tâm hồn thực sự biết khoe sắc!
Read more…

Đừng lãng phí mối tình đầu...

02:24 |

Mối tình đầu, giống như một cuốn phim đã ngả màu vàng ố sau khi bị lưu dấu tích của thời gian, vẫn là kỷ vật tuyệt vời nhất trong ký ức của mỗi người.

Mối tình đầu của mỗi người đều giống nhau. Luôn mải miết tìm kiếm, mải miết dõi theo, và cũng mải miết đợi chờ. Những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi khi đó chôn vùi biết bao ánh mắt, nụ cười, và cả sự ngập ngừng e ngại. Mặc dù có muốn quay trở lại để tìm kiếm nhưng không thể được. Biết là đau lòng nhưng thời gian đâu thể quay lại một lần? Sực tỉnh nỗi mơ hồ thì rốt cục đã cách một lớp bụi ký ức, tất cả rồi cũng chỉ là chuyện đã qua.
 
Người ta nói, mối tình đầu, chính là sự lỡ dở, và lưu dấu suốt đời.
 
Người ta gọi là mối tình đầu, để còn có mối tình thứ hai, thứ ba, hay mối tình cuối cùng. Mối tình đầu, là để dở dang, là để nhức nhối, là để suốt đời không thể nào quên. Thế nên, nó luôn là một kết thúc buồn, thậm chí còn có cả những dấu vết thương tổn khó hàn gắn. Nhưng, bất cứ ai cũng đều muốn giữ thật chặt những hồi ức đẹp đẽ, vào cái khoảng thời gian còn vô tư lự ấy, chỉ biết dùng tấm lòng chân thật mà yêu thương hết mình, dẫu còn vụng dại và khờ khạo. 
 
Đừng lãng phí mối tình đầu... 1
Tình yêu đầu có một chút thiếu liều lĩnh, khi chẳng lấy đâu ra dũng khí để quyết định, hoặc kiên trì lựa chọn theo trái tim mình. 
 
Tình yêu đầu có một chút gần gũi như mối liên hệ vô hình, gắn kết tất cả mọi thứ cảm xúc để làm thành sự đồng điệu.
 
Tình yêu đầu có một chút sai lầm, khi tình cảm mới chớm nở vẫn còn nguyên sơ, khi băn khoăn không biết làm thế nào mới đúng, khi lúng túng, rối bời để rồi đọc sai những lần lạc nhịp, để rồi đã vội lựa chọn mà chưa hiểu hết cảm xúc của chính mình. Tình yêu đầu là những vấp váp phải nhận nỗi đau tương xứng, nhưng hết đau rồi mới thấy, nó có ý nghĩa như thế nào.
 
Tình yêu đầu, có thể vì lý do này lý do kia mà kết thúc, nhưng nó vẫn để lại những cảm xúc chẳng thể giải thích được thành lời. Mà sau này chúng ta chẳng còn có thể được trải qua lần nữa. Bởi vì, mối tình đầu, chỉ có một mà thôi.
 
Mỗi người chúng ta bước qua tuổi thanh xuân, đều lưu dấu vết tích của một mối tình, hay những rung động đầu đời. Lần đầu tiên biết dành toàn bộ tâm trí cho một ai đó, lần đầu tiên biết nhung nhớ, biết thất vọng, biết đố kị, rồi biết đến yêu. Nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa, những người đã từng yêu, và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa rất lớn đối với quá trình trưởng thành của chúng ta. Và mối tình đầu, giống như một cuốn phim đã ngả màu vàng ố sau khi bị lưu dấu tích của thời gian, vẫn là kỷ vật tuyệt vời nhất trong ký ức của mỗi người.
 


Có ai nhắc cho bạn nhớ, bạn đã bước qua bao nhiêu mối tình? Có ai nhắc cho bạn nhớ, bạn đã đi qua biết bao nhiêu thương nhớ trong suốt quãng thời gian còn đang tuổi trẻ?
 
Dần dần bạn cũng sẽ quên rất nhiều chuyện trong quá khứ, khi mà càng già đi, sẽ càng phải nhường trí nhớ cho rất nhiều những quan tâm khác. Nhưng, cho dù có quên bất cứ chuyện gì, thì điều chắc chắn không thể quên chính là người đầu tiên mà bạn đã từng yêu, mối tình đầu tiên trong cuộc đời của bạn. Đấy chính là đoạn ký ức đã được đóng rễ và theo bạn cho đến lúc cuối đời.
 
Hãy giữ cho tất cả hồi ức được nguyên vẹn, hãy biến tất cả những trang nhật ký về tình yêu đầu đời khi ấy trở thành một thứ tài sản để trân trọng về sau. Bởi vì làm gì có thứ tình cảm nào trong trẻo hơn thế nữa? 
 
Vì thế, cho dù có ra sao, cho dù có trải qua thời gian như thế nào, chỉ mong bạn đừng quên, bạn đã từng có một tình yêu đầu đời như thế nào, cũng đừng nhẫn tâm lãng phí nó.
 
Ai chẳng có những phút rung động đầu đời, ai chẳng giữ cho mình hình ảnh một người thật kín trong tim? Chỉ cần bảo toàn thứ tình cảm đẹp mà bạn đã từng có, bạn sẽ bỗng dưng cảm thấy luôn luôn được sưởi ấm.
Read more…

Nước mắt của chú hề

02:23 |


Nghe trong tim nứt vỡ ra thứ cảm xúc khó định hình, Khải đứng lên, đi sang đường và tiến vào quán café đối diện, nơi có một cô gái đang ngoan ngoãn chờ anh. Anh biết, những chú hề không cô độc, nếu biết cảm thông nhau…

1. Khải quen Hà trong một dịp tình cờ, khi mà anh lang thang facebook và lướt qua một fanpage có một dòng tâm trạng buồn, kéo chuột xuống click like, để lại comment một cách vu vơ những suy nghĩ thoáng qua trong đầu, anh chợt mỉm cười và tắt màn hình máy tính. Việc chia sẻ với một người dưng dễ dàng hơn chia sẻ với một người thân, bởi người dưng không biết về cuộc sống của bạn, không có bất cứ ảnh hưởng nào đến cuộc sống của bạn, cũng không buồn vì bạn, lo lắng vì bạn. Nói tóm lại, Khải hiểu cách mà người bạn ảo kia rao bán nỗi buồn trên mạng ảo, nó đơn thuần là một dạng cảm xúc được dồn nén, tích góp lâu ngày, nay muốn được bung ra khỏi cái hộp vô hình chật hẹp, và nơi cô ấy chọn chính là mạng xã hội.

Sáng hôm sau, khi online facebook Khải nhận được một lời mời kết bạn, nhìn thoáng qua không có bạn bè chung giữa hai người, profile của người bạn mới cũng quá ít ỏi thông tin. Vốn dĩ Khải không quan tâm, nhưng nhìn nickname có nét quen và một avatar trưng ra nụ cười buồn với đuôi mắt hơi cụp xuống khiến anh đồng ý. Chấm tròn màu xanh sáng trong list bạn bè, Khải vô thức click vào nói chuyện cùng người bạn mới đó. Chính là Hà, người tưởng chừng như không có bất kỳ mối liên hệ nào với anh ở đời sống thực.

Hà là một cô gái bí ẩn, sống cùng với nỗi buồn nhiều đến mức Khải có thể thấy cô ấy trưng ra rất nhiều status tâm trạng, luôn chia sẻ những câu nói được trích dẫn vu vơ đâu đó từ những mẩu truyện ngắn hoặc tản văn, đa phần nói về tình yêu. Khải nhìn nhận vấn đề một cách nhanh chóng, rằng cô bạn ấy cần một người tâm sự, cần một người chia sẻ, và cũng giống như anh, đang thấy cuộc sống thực của mình quá bức bối, đến nỗi chỉ biết bày bán những nỗi buồn trên trang cá nhân, gói gọn lại trong một vài dòng status.

- Đây chỉ là face ảo của em thôi, em dùng nó khi buồn. Bây giờ thì dùng nó khi nói chuyện với anh!

Hà từng nói thế, dù chưa gặp một lần nào nhưng Khải có thể hình dung nụ cười để lộ răng khểnh của cô giống như ảnh đại diện mà cô để. Mỗi lần hai người nói chuyện cùng nhau anh cũng đã vô thức cười rất nhiều lần. Vì xa lạ nên họ chia sẻ rất thật thà. Mạng ảo chính là thế, khi bạn nói thật không ai nghĩ rằng bạn nói thật, khi bạn nói dối cũng chẳng ai nghĩ rằng bạn nói thật. Thông tin mà bạn cho đi chỉ ở dạng một chiều, nhất là đối với một người xa lạ, vì họ không tìm hiểu về bạn, không phản hồi, họ cũng đưa ra thông tin về họ. Tất cả là ảo, chỉ có cảm xúc trong bạn là thật, đôi khi thật đến mức ngây ngô.

- Vậy là khi vượt qua nỗi buồn, em sẽ không còn login vào face này nữa?

Khải gõ những dòng chữ trên màn hình, chấm tròn màu xanh nhức nhối, tim anh khe khẽ thở dài. Có một nỗi buồn thoáng qua, và Khải biết, nỗi buồn ấy là thật.

- Vâng.
 
Nước mắt của chú hề 1
2. Thời gian sau đó Hà kết bạn với Khải bằng một tên face khác, đó là cuộc sống thật của cô. Khác nhiều so với cuộc sống từ những ngày đầu anh biết. Hà của cuộc sống thật có quá nhiều bạn bè, cô cũng có một vài sự chú ý từ cộng đồng mạng, người thân trong gia đình, bạn bè và công việc cũng chiếm phần lớn thời gian của cô. Hiếm khi thấy Hà post một dòng status tâm trạng nào lên facebook chính này, chỉ là những lời hỏi han từ những người bạn khác, đôi khi là những câu bông đùa với bạn bè, đôi khi là những bức ảnh hồn nhiên giữa đời sống thật. Khải hơi bất ngờ, cũng lại hơi chột dạ. Hóa ra anh vẫn luôn ảo tưởng về hình ảnh một cô gái yếu đuối cần che chở, bao bọc, cũng lại vì hình ảnh ảo tưởng ấy mà nuôi thương nhớ một cách thầm lặng. Hai mươi tư tuổi cho một cuộc tình ảo, với một thế giới công nghệ thật giả lẫn lộn, Hải cười buồn.

“Em biết thế nào chị cũng tìm được facebook kia của em mà, nhưng dù sao giữa em và chị cũng không có gì để giấu, đó là những phút yếu lòng và cũng là thật lòng nhất của em!”

Khải lướt qua nhanh cập nhật của bạn bè, thấy được dòng comment trên face của Hà khi trò chuyện cùng một người bạn khác. Anh thở nhẹ, cuộc sống này vốn nhiều mặt, con người ta cũng thường trưng cho mình nhiều mặt nạ khác nhau. Giữa nhịp sống hối hả, sống thật với lòng mình không dễ, sống thật với cảm xúc của mình cũng là một việc rất khó khăn. Từ sau đó, Khải và Hà vẫn nói chuyện như trước, như những ngày mới quen nhau, nói về tất thảy cuộc sống xung quanh mình, có thể đúng, có thể sai, nhưng cái mà họ quan tâm chính là sự chia sẻ, thái độ đồng cảm và một nét gì đó đang lớn dần, hình như là một chút ảo ảnh mong manh dần hình thành. Một cách lạ lẫm, giữa một đêm mưa, Khải gõ những dòng chữ ngắn ngủi trong một khung hình chữ nhật nhỏ xíu bên góc phải màn hình.

- Hình như… anh nhớ em!

Gõ rồi anh lại xóa đi. Phía bên kia, có một cô gái đang nhoẻn cười, cô ấy vui vì công việc hôm nay thuận lợi, lại vui vì khi trời trở lạnh, vừa bước chân ra khỏi cửa đã nhận được tin nhắn từ Khải nhắc nhở cô mặc áo ấm. Cô không ngần ngại, gõ vào khung chat.

- Em nhớ anh!

Có thể biến ảo thành thật được không? Họ sống chung dưới một thành phố, hít thở dưới một bầu trời, bị tắm ướt bởi một cơn mưa, chỉ cách nhau một màn hình máy tính. Thật ra, nếu muốn, họ có thể gặp nhau bất cứ lúc nào. Đúng, chỉ cần họ muốn. Vậy nhưng Khải luôn bị ám ảnh, bởi một mối tình cũ vừa trôi qua, bởi người cũ vẫn làm Hà nhói lòng khi nhắc nhớ về kỉ niệm. Anh biết, cô ấy còn login vào face ảo để nói chuyện với anh là bởi cô còn buồn, nhưng nếu một ngày nào đó, cô chỉ vào một face chính, chỉ dành thời gian để chuyện trò cùng người thân, lãng quên một người dưng như anh, thì lúc bấy giờ, anh chính là một người dưng, một người hoàn toàn xa lạ và không có bất cứ mối liên hệ nào khác.

Tình ảo, có thật không?
 

3. Dạo gần đây Hà không hay online ở face ảo mà cô lập ra để che giấu nỗi buồn trước kia. Một vài lần Khải có nghe cô nói thoáng qua về chuyện người yêu cũ muốn quay trở lại. Anh bất giác thở dài. Điều anh lo sợ cũng đến, mặc dù được biết trước nhưng cảm giác đón nghe sự thật và chấp nhận sự thật vẫn rất khó chịu. Anh từng nói anh sẽ dành thời gian trò chuyện cùng cô, kể chuyện cười cho cô nghe, anh còn biết rất rõ về sức khỏe của cô, vẫn hay nhắc nhở cô không nên ăn món cay kẻo không tốt cho dạ dày, nên ăn nhiều cơm một chút để mau tăng cân,… Anh cảm nhận rõ rệt rằng bản thân anh không coi cô là một người dưng nữa, cũng từ bao giờ anh tự cho phép mình nhớ đến cô nhiều hơn, chăm sóc cô nhiều hơn, dù chỉ là những icon nhoẻn cười hay những dòng chữ không nhìn thấy cảm xúc.

Khải từng liên hệ mình giống như một chú hề. Trên mặt chú hề lúc nào cũng vẽ sẵn một nụ cười, chỉ cần nhìn vào đó khán giả có thể bật cười rất vui vẻ. Nhưng người ta không biết rằng, đằng sau nụ cười được vẽ sẵn đó, có những giọt nước mắt thương tâm, tủi hờn của số phận, cũng có những cơn đau giằng xé. Với Khải, lúc này, việc đấu tranh giữa chấp nhận sự thật và nuôi ảo tưởng cũng đau đớn như vậy. Anh nhận ra tình cảm của mình dành cho Hà ngày một lớn, hy vọng được thắp sáng ngày càng nhiều, nhưng ngẫm lại, anh cũng chỉ là một người bên lề cuộc sống của cô mà thôi.

- Chúng mình có thể yêu nhau không?

Khải từng hỏi với Hà như vậy. Cô không trả lời, chỉ im lặng. Hà vẫn đang có nỗi ám ảnh bởi tình yêu tan vỡ, có một chút sợ sệt, có một chút mong chờ. Với cô, chuyện tình cảm mỏng manh như nắng đầu mùa, trong trẻo và đẹp lạ, nhưng không khéo níu tay thì tình rơi vỡ mất. Vậy nên cô thấy bình tâm khi trò chuyện cùng Khải, cũng bình tâm khi nói nhớ anh, còn chuyện yêu anh, cô chỉ lo sợ sẽ là một kết cục tổn thương cho cả hai người. Điều đó quá  đau lòng, cô không muốn tiếp nhận.

Mỗi người trong chúng ta đều là một chú hề trên sân khấu của chính mình. Chúng ta treo một nụ cười sẵn có để làm vui lòng thiên hạ, nhưng lại lén lút quệt nước mắt khi chỉ có một mình. Chúng ta được chào đón bằng những tràng pháo tay, bằng những lời khen ngợi, nhưng khi đau khổ hay gục ngã, cũng chỉ có một mình đơn độc, giống như chú hề côi cút trở về nhà sau khi ánh đèn sân khấu vụt tắt.

Những ngày giao mùa lạnh lẽo, lòng người như chững lại, Khải và Hà không còn nhiều mối liên hệ với nhau. Thi thoảng Khải nhắn cho Hà một tin nhắn nhắc nhở cô nhớ mang áo khoác, thi thoảng anh chỉ gửi đi một câu hỏi giản đơn: “Ngày hôm nay của em thế nào?”. Thậm chí anh còn không cần câu trả lời, chỉ như việc quan tâm cô là phản xạ tự nhiên.
 
Nước mắt của chú hề 3
“Em chưa bao giờ trưng một nụ cười giả tạo với anh. Em cũng chưa bao giờ che giấu con người thật của em với anh. Có thể trong mắt nhiều người, em cố gắng gồng lên để sống, nhưng trước anh em vẫn là em một cách chân thực nhất. Anh, có tin em không? Có tin rằng, em yêu anh không?”

Cuối ngày, những ngọn đèn vàng vọt hắt xuống lòng đường phản chiếu một thứ ánh sáng mơ huyền ảo. Hà ngồi bên góc quán, tay đặt lên những hạt nước tròn đọng lại từ cốc nước cam cô gọi trước đó khá lâu. Cô không muốn chàng trai mình yêu thương hụt hẫng, càng không muốn anh phải chịu tổn thương sau rất nhiều ngày anh cùng cô đi qua nỗi đau. Cô sẵn lòng chờ Khải, kiên nhẫn và mong chờ anh đến. Cũng lúc đó, phía đối diện, một góc quán nhỏ, có một chàng trai đưa mắt nhìn sang, trên tay vẫn bật sáng tin nhắn mà anh nhận được trước đó không lâu. Hóa ra, tình ảo nhưng cảm xúc là thật. Nghe trong tim nứt vỡ ra thứ cảm xúc khó định hình, Khải đứng lên, ra phía cửa quán, đi sang đường và tiến vào quán café đối diện, nơi có một cô gái đang ngoan ngoãn chờ anh. Anh biết, những chú hề không cô độc, nếu biết cảm thông cho nhau…
Read more…

Có một người Thầy dạy tôi như thế...

02:22 |

Có một người Thầy luôn miệt mài, lặng lẽ, tận tụy suốt đời cho sự nghiệp trồng người. Có một người Thầy luôn chiếm vị trí đặc biệt trong lòng biết bao thế hệ học trò. Đó là Thầy giáo dạy văn của tôi.

(Gửi tới Thầy giáo dạy văn kính yêu của trò)
 
Trò yêu Thầy bởi những bài học mà Thầy đã truyền tải trong mỗi giờ học. Qua những áng văn, những vần thơ, thầy đã cho trò biết hiểu đời, hiểu người, hiểu chính mình và biết sống đẹp hơn. Giọng Thầy ấm áp, nồng đượm, cách giảng bài rất duyên của thầy đã khiến mỗi giờ văn bỗng trở nên thú vị hơn. Tất cả các trò dường như bị lôi cuốn, hút mình vào bể kiến thức vô tận của Thầy. Trò thực sự ngưỡng mộ Thầy và mong sao mình có thể lĩnh hội, tiếp nhận hết những gì mà Thầy đã truyền đạt.
 
Trò yêu Thầy bởi những tính cách rất đặc biệt của Thầy. Các bạn ai cũng bảo: “Thầy mình rất thích khoe”. Thầy khoe nhiều lắm, nhưng trò nhớ nhất là thầy hay kheo về những chị học trò cũ của Thầy vừa xinh, vừa giỏi, lại rất thành đạt. Ban đầu trò luôn khó chịu và thấy sao Thầy kiêu thế. Rồi trò chợt nhận ra, trong lời khoe đó ẩn chứa biết bao niềm vui, niềm tự hào về những thành quả mà Thầy đã vun đắp. Và trò biết rằng, Thầy muốn chính lời khoe đó sẽ trở thành nguồn động lực thôi thúc các trò cố gắng.
 
Trò yêu thầy bởi vóc dáng mang đầy chất nghệ sỹ của Thầy. Các chị khóa trước của thầy vẫn bảo Thầy rất có duyên, trò cũng thấy thế. Đến bây giờ trò vẫn không quên được ngày đầu tiên thầy bước vào lớp với mái tóc hơi dài, trên đầu đội một chiếc mũ nồi, trông thầy thật nghệ sỹ. Và cả cặp kính thầy vẫn thường mang theo nữa. Trò thích được nhìn Thầy đeo cặp kính đó ngồi đọc sách, ánh mắt của thầy xa xăm và đăm chiêu đến khó tả. Có lẽ hình ảnh ấy của Thầy sẽ mãi đậm in và tươi nguyên trong ký ức của trò.
 
 

Và cuối cùng, không chỉ dừng lại là lòng kính yêu của một học trò dành cho Thầy giáo, mà hơn thế là tình yêu của một người con gửi tới người cha kính yêu. Con thực sự xúc động và luôn thấy ấm áp vô cùng về tình cảm ân cần, sự quan tâm sâu sắc thầy dành cho các con. Con còn nhớ, mùa đông năm ấy, chân con bị đỏ, ngứa và sưng tấy. Thầy biết và đã chỉ cho con cách ngâm chân vào nước ấm hòa với muối. Mùa đông năm nay đang về, chân con có lẽ sẽ không bị đau nữa, nhưng con mãi không quên bài thuốc đó của Thầy. Bởi đấy không chỉ là một bài thuốc mà còn chứa đựng tình yêu thương của một người cha.
 
Thầy ơi, thầy còn buồn nhiều không? Các trò biết đã nhiều lần làm thầy lo nghĩ, bận lòng. Mỗi lần các trò lười học, trò bỗng nhận ra trên nét mặt thầy một thoáng nhớ tiếc, âu lo. Nhớ tiếc Thầy dành cho thế hệ học trò hôm qua, âu lo thầy gửi vào các trò hôm nay. Trò muốn được cùng các bạn nói lời xin lỗi thầy, các trò sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.
 
Một ngày 20/11 nữa đang đến. Với thầy ngày này năm nay đã khác, Thầy đã xa bảng đen, phấn trắng và xa biết bao học trò thân thương. Trò cũng không còn ở ngôi trường thân quen, được nghe tiếng Thầy giảng bài, được Thầy quan tâm hay được thấy nét trầm ngâm của Thầy nữa. Vậy nên, phút giây này trò muốn được tiếp nối các chị nói lời kính yêu thầy, muốn được cùng các bạn của bao thế hệ học trò gửi tới Thầy lời tri ân sâu sắc nhất.
Read more…

Thưa thầy, em thật lòng xin lỗi…

02:21 |

Em đã từng muốn đứng trước mặt thầy để cúi đầu xin tha thứ. Nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để bày tỏ. Em đã để lỡ mất một cơ hội, và cho đến bây giờ vẫn canh cánh trong lòng.

Suốt 12 năm còn là học sinh, suốt quãng thời gian mà cho dù có muốn hay không, đều phải mài mòn quần trên ghế nhà trường, suốt cả một chặng đường từ những đứa trẻ con ngỗ ngược dần trưởng thành lên, bất cứ ai đều có một thời kỳ như thế. Những bóng hình thầy cô lần lượt đi qua mỗi chặng đường đò, có nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng cũng không ít những giọt nước mắt nuối tiếc, luyến thương.
 
Em đã từng muốn đứng trước mặt thầy để cúi đầu xin tha thứ. Nhưng cuối cùng vẫn không đủ dũng khí để bày tỏ. Em đã để lỡ mất một cơ hội, và cho đến bây giờ vẫn canh cánh trong lòng.
 
Thưa thầy, cho phép em được nói lời xin lỗi…
 
Dẫu cho em đã từng là một đứa học trò hư, chỉ biết bày trò nghịch dại, luôn không biết nghe lời, thành tích học tập bết bát, không hiểu chuyện để rồi làm thầy phiền lòng.
 
Em đã từng là một trong những phần tử phá đám, hùa vào những trò đùa ác ý với các bạn, thậm chí là cả thầy. Bởi vì khi đó quá nông nổi, bởi vì muốn mau chóng thể hiện bản thân mình, bởi vì muốn khác người, bởi vì muốn nổi bật, bởi vì rốt cuộc, em của lúc bấy giờ, chỉ là một đứa trẻ ương ngạnh, dẫu bề ngoài thì muốn thành người lớn, nhưng lại chần chừ không chịu lớn.
 
Thứ lỗi cho em, đã từng hơn một lần oán giận, hơn một lần trách móc, rồi rất nhiều lần phản kháng, chống đối. Tuổi trẻ bồng bột luôn chẳng chịu thừa nhận mình làm sai, và sự ngang bướng mỗi khi nhận được sự dạy bảo. Em đã hoàn toàn không hiểu, đằng sau bóng lưng của thầy là những tiếng thở dài, đằng sau những bước chân nặng nhọc là từng nếp nhăn hằn thêm trên trán. 
 


Cho đến tận bây giờ, em vẫn chỉ nhớ lại những chuyện trước đây, bóng dáng thầy lặng lẽ đứng trước cửa phòng giám thị “bảo lãnh” mỗi lần em đi học muộn, trốn tiết bị phát hiện, hay là giở trò đùa nghịch nào đấy. Thầy không mắng, thầy chỉ thở dài, và em phát hiện, thầy lại già hơn một chút, tóc lại bạc thêm vài phần. Mỗi lứa học sinh đi qua, chỉ để lại cho thầy những lần bạc tóc như thế. 
 
Em sai rồi, em không nên làm thầy thất vọng, càng không nên cố ý bỏ qua những nỗi lo lắng đè nặng lên vai thầy. Nhưng bây giờ nhận ra thì e rằng đã quá muộn, ngoảnh đi ngoảnh lại, tóc thầy đã bạc trắng mái đầu, và cơ hội để cho em chuộc lỗi chẳng bao giờ đến nữa.
 
Và rồi mới bắt đầu tự trách mình: Bây giờ mới biết thương thầy, có phải là muộn lắm rồi không? Những giọt nước mắt rơi muộn của em, đâu thể xóa đi những nhọc nhằn đã gây ra cho thầy?
 
Thời gian trôi, để mỗi đứa học sinh chúng em đều lớn lên, trưởng thành, và nhận ra rằng ngày xưa sao mà quá khờ khạo, sao quá dại dột, luôn vô tình làm tổn thương đến những người chúng em yêu quý nhất, trong đó, luôn luôn có những người thầy, những người cô.
 
Ai chẳng có những tháng ngày phải khắc ghi đậm sâu trong lòng, với em thì là những tháng ngày được lớn lên trong sự che chở và bao bọc của thầy, để rồi sau này hiểu được giá trị của những năm tháng đó, đối với em, đáng nâng niu và trân trọng đến nhường nào.
 
Ngày của thầy cô cũng đã đến, những năm tháng cất giữ trong lòng vụt hóa thành những hình ảnh xuất hiện trước mắt, sống động như vừa mới xảy ra. Đứa học trò hư là em chỉ biết cúi đầu và dồn trái tim hướng về phía thầy cô, để không chỉ tri ân bằng lời nói, mà là tri ân bằng cả tấm lòng.
Read more…

Đi về hướng trái tim

02:20 |

Chàng nghĩ một lẽ rất đơn giản rằng, nếu thật sự là yêu, sẽ nhanh chóng nhận ra tình cảm của nhau. Dù cố chấp, cũng sẽ đến lúc hiểu ai mới là người thật sự trái tim mình đang lên tiếng gọi.

1. Chàng

Nhân duyên do vô tình gặp gỡ hẳn là điều mà ít ai trong chúng ta có thể ngờ đến nó sẽ xảy ra với mình. Chúng ta thường mơ hồ tin tưởng hoặc cố ép mình tin tưởng khi nó diễn ra trên màn ảnh, còn ngoài đời thực thì không. Chàng cũng không phải là một ngoại lệ. Chàng đi kiếm tìm tình yêu theo những cách thức thông thường: quen biết, gặp mặt, hẹn hò,…

Vào một ngày chàng chờ đợi một người bạn được giới thiệu cho buổi gặp mặt. Chàng rất kiên nhẫn, cũng không quá căng thẳng bởi chàng luôn có thể làm chủ mối quan hệ, cảm thấy hợp sẽ tiến tới những bước sau, cảm thấy không hợp để yêu thương thì có thể trở thành bạn bè. Chàng là một người giao tiếp khéo léo và cẩn trọng, trong mắt nhiều cô gái, chàng là tuýp người an toàn để tin tưởng dựa vào.

Nhưng buổi hẹn hôm ấy không diễn ra giống như mọi khi. Ba giờ đồng hồ sau vẫn không thấy người bạn đó đâu, chàng nghĩ đến chuyện ra về. Thật ra chờ đợi một người con gái ở lần hẹn gặp đầu tiên với ba tiếng đồng hồ không phải là quá nhiều nhặn, nhưng đã là quá xa xỉ với thời gian rảnh của mình. Chàng thở dài, đưa cốc café lên nhấp một ngụm nhỏ, đặt điểm nhìn ra ngoài những ô cửa kính, lướt dưới lòng đường đen đỏ đủ màu, nhìn dòng người hối hả bé nhỏ trôi qua. Có một cơn mưa nhẹ nhàng trùm lên không gian một mùi mưa ẩm ướt, cả những hạt nhỏ li ti không rõ hình hài, va đập xuống đất biến dạng, méo mó thảm thương. Chàng mỉm cười, một ngày hẹn hò đầy mưa gió, một người bạn vô hình, và một cốc café pha đặc, ngăm ngăm đắng.

Cho đến lúc ra về, chàng va vào một cô gái với dáng người nhỏ nhắn. Cô ấy đi vội, mái tóc bết lại bởi nước mưa, bám sát vào khuôn mặt đang hớt hải. Nhìn dáng vẻ của nàng chuột ướt khiến chàng vừa giận vừa thấy tội. Cô ấy gấp việc gì cũng nên đi chậm lại một chút, đáng ra nên nhìn trước ngó sau thì sẽ không va phải ai. May thay đó là chàng.

- Em có sao không?

- …

- Lần sau đi cẩn thận nhé!

Cô gái cúi đầu, khuôn má ửng hồng vì ngại, đôi rèm mi ướt nước không rõ đã khóc bao lâu trước đó hay dầm mưa bao lâu trước đó. Chàng chợt thắt lòng, con gái khóc thật đáng thương.

- Để anh đưa em về!
 
Đi về hướng trái tim 1
2. Nàng

Nàng từng nghe bạn bè kể về một câu chuyện tình, về một đôi trai gái, họ vô tình gặp nhau và yêu nhau kể từ sau khi họ thay đổi thói quen đi đường của mình. Chàng luôn đi hướng bên trái sau khi bước ra khỏi cửa, còn nàng thì luôn đi hướng bên phải ngay lúc đặt chân ra nhà. Nhưng vào một ngày định mệnh, họ cùng nảy ra ý định đi về phía ngược lại, vô tình họ gặp nhau, sau đó bắt đầu một câu chuyện tình rất đẹp. Nàng nghĩ những thứ tựa hồ như mơ ảo ấy chỉ có ở trong phim, nhưng nàng lại mơ hồ nhận ra rằng, hình như mình cũng đang giống như trong bộ phim đó, kể từ khi gặp chàng.

Chàng là một người điềm đạm, có lòng thương người và rất đỗi dịu dàng. Nếu tối mưa hôm ấy người nàng va phải không là chàng thì nàng sẽ bị mắng té tát, thậm chí còn không rõ sẽ đứng co ro trong màn mưa lạnh buốt đến bao giờ. Nàng nhớ mơ hồ rằng nàng đã bị nhân viên cùng chỗ làm vu cho tội lấy cắp ví của khách. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chủ cũ chịu xem lại đoạn camera buổi trực của nàng. Nhưng chủ cũ cũng không quan tâm đến, cái họ cần là một lý do để đuổi nàng đi và không phải trả một đồng lương nào cả. Nàng biết với người khác một tháng lương có thể xoay xở rất nhanh, cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát, nhưng với nàng đó là phí sinh hoạt, là tiền nhà, là cả lòng tự trọng của một người con gái. Chính vì thế mà nàng đã khóc rất nhiều, cũng không đủ tỉnh táo để tự nhắc mình mặc áo mưa kẻo ốm, nàng cứ đi trong màn mưa giăng rất khẽ, những hạt mưa dù mảnh vẫn cứa vào tim nàng buốt lạnh, rồi mắt nàng tự nhiên hoe đỏ.

Khi chàng đưa nàng về đến nhà vẫn còn ngần ngại.

- Em ổn chứ? Sao lại khóc nhiều thế kia?

Nàng ngước mắt nhìn chàng, ánh nhìn từ phía chàng rất khó hiểu, mông lung là thương cảm, lại mông lung hồ nghi. Nàng tự nhủ mình đã làm phiền chàng quá nhiều, đành ngậm ngùi.

- Em ổn. Cảm ơn anh nhiều lắm!

Thật ra có một người quan tâm đến nàng, có một người dừng lại hỏi han nàng, có một người an ủi nàng, đó là điều hạnh phúc nhất le lói sáng trong chuỗi ngày nàng gặp vận không may. Bất giác nàng bật khóc nức nở, bao nhiêu ấm ức tủi hờn theo nước mắt trôi đi, chàng kiên nhẫn đứng cùng nàng dưới hiên nhà, chờ đợi những đợt nấc khe khẽ cuối cùng, nhìn về phía nàng tin cẩn.

- Không sao. Cuộc sống này vẫn rất công bằng. Em hãy tin là thế!
 
Đi về hướng trái tim 2
3. Đi về hướng trái tim

Chàng không biết lý giải thế nào cho chính xác cảm xúc của chàng với nàng. Khi bạn bè được nghe chàng kể lại đều đồng loạt nhất trí rằng chàng đang thương hại nàng, cũng có thể là một trò lừa của một cô nàng rảnh rỗi nào đó. Chàng không để tâm lắm. Không thể phủ nhận cảm giác thương hại của đêm mưa đó, nhưng tận trong tim chàng còn ngập lên cảm giác xót xa, muốn che chở, bao bọc cho nàng. Chàng nghĩ một lẽ rất đơn giản rằng, nếu thật sự là yêu, sẽ nhanh chóng nhận ra tình cảm của nhau. Dù cố chấp, cũng sẽ đến lúc hiểu ai mới là người thật sự trái tim mình đang lên tiếng gọi.

Chàng không gặp lại nàng sau đó một khoảng thời gian khá dài, cho đến lúc vô tình nhìn thấy nàng trong siêu thị. Lần này nàng là nhân viên thu ngân, mới tìm được chỗ làm mới, lúc làm việc hăng say có thể thấy đuôi mắt ánh lên nét cười rất hồn nhiên. Chàng lặng người nhìn nàng từ phía xa xa.

- Anh có cần em giúp gì không? Chuyện hôm nọ cảm ơn anh vẫn thấy chưa đủ.

Nàng gọi với từ phía sau, lúc quay lại đã thấy khuôn mặt nàng ửng hồng, nói nhanh câu đó, vừa chạy đuổi theo chàng. Chàng lắng nghe rất kỹ, nhịp đập tim trong lồng ngực rất nhanh, đến chàng cũng không hiểu rõ nó đang vui mừng hay đang lo sợ điều gì.

Cả hai cùng đi trên một đoạn đường, cùng trò chuyện rất nhiều về những thứ xoay quanh cuộc sống của mình. Nàng hào hứng kể rằng từ sau khi gặp chàng thì cuộc sống của nàng đã may mắn hơn rất nhiều lần. Còn chàng, chỉ tủm tỉm mỉm cười, thấy cô gái đi bên cạnh rất vô tư, lại rất đáng yêu. Chàng nghĩ, mình đã yêu thương nàng từ những điều giản đơn như thế, không dễ dàng gọi lên thành lời, nhưng có thể cảm nhận bởi trái tim.

Sau khi ra về chàng mới nhớ ra rằng mình chưa kịp xin số điện thoại của nàng. Cả hai người đều vui vẻ và say sưa trò chuyện đến nỗi không nhớ rằng trời từ màu nắng rất trong chuyển sang màu hoàng hôn của chiều muộn, cho đến khi nàng bắt đầu một ca làm mới thì chàng mới sững sờ nhìn nàng chạy đi mất.

Thêm một khoảng thời gian dài nữa trôi qua. Cả chàng và nàng đều mông lung nhớ đến một người vô tình len lỏi vào cuộc sống của mình, nhớ đến một người vô tình chạm vào mạch cuộc sống quá đỗi quen thuộc và nhàm chán trước đây. Cảm giác như có thể lục tung thành phố lên để tìm ra người còn lại. Nhưng hai người vẫn tiếp tục chuỗi ngày của mình, vẫn là những công việc dang dở, là những mảnh ghép sự kiện nối liền, chỉ có trái tim không ngừng nghỉ nhớ mong, lại không ngừng nghỉ thắc mắc.

“Liệu mình có thể yêu thương một ai đó chỉ sau hai lần chạm mặt?”

Là bạn, bạn có tin vào điều đó không?
 


Chỉ biết rằng, họ còn có một lần gặp mặt sau đó, vào một ngày trời nắng đẹp, chàng đến quán café của lần đầu tiên vô tình gặp nàng. Nàng cũng xuất hiện ở đó, một mình, với nụ cười rạng rỡ. Họ bắt đầu cuộc trò chuyện mới không quá ngại ngùng, cũng không quá mất tự nhiên. Chỉ là chàng xoay người lại và thấy nàng đang ngồi trên gờ tường hoa bên ngoài cửa quán café, nàng trong bộ đồ con vịt vẫy vẫy tập tờ rơi trên tay, có lẽ vì trưa nắng và vào giờ nghỉ nên nàng được phép tháo cái đầu bông rất to ra ngoài.

- Em ổn chứ?

Chàng tiến lại gần nàng, áp vào má nàng một lon nước lạnh. Nàng nhoẻn cười, nụ cười ngọt lịm, khiến tim chàng nhảy nhót liên hồi.

- Ba lần là duyên, sau này sẽ là phận. Xem ra anh không thể không gặp em nhiều lần sau này nữa.

Nàng ngại ngùng, chỉ nhoẻn cười, nắng ươm hồng đôi má. Chàng cũng chỉ im lặng, cầm tập tờ rơi trên tay nàng chạy ra phía ngoài tiếp tục công việc mà nàng đang làm. Trời rất nắng, có hai người sẽ tốt hơn. Buổi chiều đó một nhân viên văn phòng gương mẫu đã gọi điện sếp xin nghỉ làm vì muốn đuổi theo chữ “phận”, không muốn để trái tim mình nhảy nhót vô tội vạ đuổi theo một chữ “duyên” nữa.

Nếu có duyên, nhất định có phận. Cả chàng và nàng đều tin vào điều ấy. Chỉ là vô tình gặp gỡ, nhưng sẽ không vô tình yêu nhau. Người ta có thể phó mặc tình yêu cho duyên số, nhưng đừng phó mặc tình cảm trong tim mình cho sự sắp đặt ngẫu nhiên. Ai đó nói hãy đuổi theo những gì bạn cảm thấy là cần thiết. Đừng tin rằng hạnh phúc không cần nắm bắt, cũng không cần chạy theo. Bạn sẽ thấy, chỉ cần bạn lơ là buông tay, sẽ có ngày hạnh phúc rời xa bạn đi mất? Cũng tương tự như vậy, hãy tự tin để đứng lên kiếm tìm, theo những cách khác nhau, đừng lặp lại những quy luật cũ, cũng đừng tôn thờ những định kiến cũ. Bởi một lẽ đơn giản, tình yêu luôn có lý do của riêng nó. Để ràng buộc, để yêu thương một ai đó, bạn cần có đủ một tấm lòng.
Read more…

Những bài hát ý nghĩa về ngày nhà giáo Việt Nam 20/11

02:17 |
Sang sông phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy
Trong cuộc đời mỗi người ai cũng từng có thời cắp sách tới trường, cũng từng có một người thầy , người cô ghi dấu ấn trong lòng. Mỗi năm, cứ khi tháng 11 về lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến nhớ về những ký ức xa xưa về một thời học sinh cắp sách tới trường, nhớ về bạn bè cùng vui chơi ngày ấy, và không thể nào quên những lần trốn học bị cô giáo bắt được, mất trật tự bị thầy giáo nhắc nhở ghi sổ đầu bài.


Ngày 20/11 là ngày để học trò bày tỏ những nỗi niềm biết ơntình cảm yêu quý dành cho thầy cô. Vào những dịp như thế này tôi thường ngồi nghe lại những ca khúc nói về ngày nhà giáo Việt Nam và nhủ lòng mình sẽ về thăm lại ngôi trường năm xưa, về thăm lại thầy cô của mình.

Bụi Phấn


Bài hát này ngày xưa tôi đã nghe rất nhiều và thôi không khỏi xao xuyến bởi hình ảnh bụi phấn vương trên tóc thầy. Thầy tôi tóc đã bạc nhưng vẫn say sưa giảng dạy, vẫn luôn nở nụ cười. Nghe ca khúc này tôi tự hứa với mình là phải cố gắng học hành chăm để tóc thầy bạc không uổng phí.

Em yêu phút giây này
Thầy em, tóc như bạc thêm
bạc thêm vì bụi phấn
đã cho em bài học hay

Bài học đầu tiên


Thưa thầy em đã thuộc bài học sáng nay
trong bài giảng có bụi phấn trắng bay bay trên tóc thầy
Giọng thầy như tiếng hát
Lời thầy như bài thơ
Cho em những ước mơ
Tới chân trời rộng mở

Bài học đầu tiên - trong bài học này tôi vẫn thấy hình ảnh bụi phấn vương trên tóc thầy. Bài học đầu tiên này tôi vẫn ghi nhớ, và không bao giờ tôi quên, tình yêu quê hương đất nước thầy tôi đã gửi gắm vào những bài học, những bài văn thầy giảng trên lớp

Mái trường mến yêu


Ôi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu
Có loài chim đang hót âm thầm tựa như nói
Vì hạnh phúc tuổi thơ và cho đời thêm sức sống
Thầy dìu dắt chúng em với tấm lòng thiết tha.

Bài hát này gắn với tôi ngày học lớp 6, tôi tuy hat không hay nhưng hôm 20/11 đã dũng cảm xung phong lên trước lớp hát tặng cô giáo dạy văn của mình. Tôi mang tình yêu văn chương đến bây giờ cũng là nhờ cô giáo tôi, từng bài thơ, từng bài văn cô giáo truyền đạt cho chúng tôi với nỗi niềm thiết tha mong chúng tôi thêm yêu cuộc sống và học hành giỏi giang.

Ơn thầy, thầy của chúng em


Đêm khuya thầy chưa ngủ

Trên trang vở chúng em
Miệt mài ghi chăm chú
Bao khó nhọc dưới đèn.

Ôi tình thầy bao la
Bát ngát như rừng hoa
Vì đàn em yêu thương
Vì đàn em yêu thương .

Giọng hát tha thiết chứa đựng nỗi niềm biết ơn khi đêm khuya vẫn thấy thầy chăm chú soạn giáo án ngày mai cho chúng em, xem lại những bài vỡ của chúng em. Dưới ánh đèn khuya, thầy sao vẫn chưa ngủ. ÔI tình thầy bao la quá! Nhớ ơn thầy, em sẽ nên người mới để xây dựng nước nhà đẹp hơn.

Đi học


Trường của em be bé(ơ) nằm gọn giữa rừng cây ơ.
Cô giáo em tre trẻ,dạy em hát rất hay.
Hương rừng thơm đồi vắng, nước suối trong thầm thì.
Cọ xoe ô che nắng râm ran đường em đi

Bài đi học này cũng là một bài hát ngày xưa tôi say mê bởi giọng ca nhí Xuân Mai, với hình ảnh đẹp của ngôi trường vùng cao, được che chở bời núi rừng nho nhỏ be bé. Đường đi học của em bé hiện lên với những suối nước trong vắt, cỏ xòe ô che nắng. Cô giáo vùng cao rất trẻ và dạy các em bé hát rất hay. Bởi muốn đưa cái chữ đến với các em nhỏ vùng cao mà cô giáo không ngại vất vả và những thiếu thốn sẵn lòng lên đây với vùng bản, để dựng trường , dựng lớp cho các em nhỏ được tới trường.

Khi tóc thầy bạc

Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông...

Bài hát như chất chứa nỗi lòng của người học trò, bởi tóc thầy bạc, bời thời gian trôi mau, thầy người lái đò âm thầm lặng lẽ chở những lứa học sinh của mình qua sông. Làm sao em quên được thầy ơi, con đò độc mộc ấy,tuổi ấu thơ của em được thầy dìu dắt bằng bài học làm người- công cha nghĩa mẹ ơn thầy.

Nhớ ơn thầy cô



Về lại trường xưa với bao kỉ niệm, bóng dáng cô thầy vấn vương không rời. Một thời tuổi thơ trôi theo cánh phượng, lời thầy cô vọng mãi. Con nhớ cô thầy dìu dắt con nên người , nâng con bay khắp phương trời

Bây giờ con về thăm ngôi trường xưa giờ già hơn trước , con tìm cô thầy xa bao nhiêu năm tóc đã bạc phơ. Con về thăm lại ôi sân trường xưa 1 thời mơ ước , cô thầy dâu rồi nghe trong tim con vang tiếng cô thầy

Người giáo viên nhân dân




Cứ mỗi dịp 20/11 gần tới là ca khúc này lại được phát rộn ràng trên loa phóng thanh. Tôi ngày còn trẻ con vẫn ngồi trước hiên nhà mà nghênh tai lên mà nghe lấy nghe để bài hát, như để nuốt trọn từng lời từng chữ của bài hát. Lòng lại mong muốn sau này sẽ trở thành người thầy giáo. Bởi nghề thấy giáo là một trong những nghề cao quý nhất. Bời trái tim người thầy đỏ như màu hoa phượng vĩ, luôn luôn cháy bỏng với nghề chở đò thầm lặng của mình.

Bài ca ấy, loài hoa ấy đẹp như em người gió vên nhân dân
Tâm hồn em tươi mát xanh như bóng lá bàng
Trái tim em đỏ nhiệt tình như hoa phượng vĩ
Như chim bay về khắp miền em lên đường
Tung bay xa nhiều thế hệ cháu Bác Hồ
Tự hào như em người chiến sĩ văn hóa
Lớn lên trong chiếc nôi quê hương Việt Nam

Người thầy



Người thầy vần lặng lẽ đi về sớm trưa.
Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhoè trang giấy.
Để em đến bên bờ ước mơ,
Rồi năm tháng sông dài gió mưa,
Cành hoa trắng vẫn lung linh trong vườn xưa.

Read more…

NHỮNG CÂU CHÉM GIÓ HAY

02:14 |
Những câu nói bất hủ hài hước chém gió dưới đây được tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau mà có thể bạn đã đọc qua ở đâu đó. Trong đó có khá nhiều câu ý nghĩa về cuộc sống và tình yêu. Các bạn có thể dùng nó để chém gió với bạn bè hoặc đem lại niềm vui cho ai đó.
Chúc các bạn vui vẻ!

-------------------------------------------------------------------------------------

Kiến tha lâu... mỏi cẳng

Một con ngựa đau, cả tàu bỏ... chạy

Môi hở, răng... hô

Có thể nhận chìm nỗi buồn trong rượu nếu có nhiều rượu và ít nỗi buồn



Nếu người phụ nữ trông thanh mảnh thì hoặc là nàng ăn ít hoặc là chồng nàng uống rượu quá nhiều.

Thà là số không hoàn toàn còn hơn là một số âm.

Để có thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, thường là phải trả thêm tiền.

Trong một thế kỷ vàng thì tiền bạc chỉ là chuyện vặt.

Có những thứ không thể mua được nhưng cho không cũng chẳng ai cần.

Khi bạn yêu đời thì bạn có thể tha thứ cho người đời rất nhiều chuyện.

Nếu cứ giậm chân tại chỗ thì có thể bị dẫn tới rất nhiều chuyện không hay ho.

Cá không ăn muối cá ươn. Con cãi cha mẹ trăm đường con... đi

Trèo cao té đau, trèo thấp té... cũng đau.

Qua cầu ngã nón trông cầu

Cầu bao nhiêu nhịp... tốn xăng dầu bấy nhiêu

Học một biết mười, học mười... quên hết

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

Chặt cây nhớ canh cảnh sát.

Học đi đôi với hành - Hành đi đôi với tỏi

Nhiễu điều phủ lấy giá gương

Mai sau có lúc ngoài đường "on sale"

Khôn ngoan đá đáp người ngoài

Gà cùng một mẹ đá hoài... ê chân

Ăn ít lâu no, ăn nhiều... hao của.

Bỏ thì thương, vương thì... ớn.

Ai làm... người khác chịu.

Bụng làm, dạ... tháo.

Đầu bạc răng... vàng

Giấy rách giữ lấy... bán ve chai.

Người chết hết của, người còn của... cũng hết.

Còn... nói còn tát.

Một thời để yêu và một... đời để... trả nợ.

Siêng nhặt chật... nhà.

Dậu đổ... trộm leo.

Hát hay không bằng hay hát, hát dở chi bằng... đừng hát.

Cô : "cô không hiểu là các em có hiểu cô nói gì không ? " học trò : " chúng em cũng không hiểu là cô có hiểu chúng em không hiểu không?

Trong chiến tranh, phần thắng đôi khi lại thuộc về phía không chiến đấu.

Không ai lúc nào cũng dại dột, nhưng ai mà chẳng có lúc dại dột.

Bầu ơi thương lấy bí cùng

Mai sau có lúc nấu chung một nồi

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ

Vô duyên đối diện... cự um sùm

Bạn bè có phúc cùng chia

Có họa... trốn sạch ở nơi phương nào????

Có công mài sắt có ngày... chai tay

Tay trắng làm nên.... mấy chục ngàn bạc nợ

Người ngốc muốn tận tình giúp ta còn nguy hiểm hơn cả kẻ thù.

Lúc yêu người ta thường đánh mất sự tỉnh táo mà chỉ khi cưới nhau rồi, họ mới nhận ra sự mất mát đó.

Thời gian là vị bác sĩ giỏi nhưng lại là người trang điểm tồi.

Không có gì chán hơn một thần tượng đã trở thành lỗi mốt.

NHỮNG CÂU NÓI BẤT HỦ HÀI HƯỚC


Xin thề : tôi với anh kết nghĩa anh em, tuy không sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện sống cùng ngày cùng tháng cùng năm.

 Định nghĩa mới về vợ : " học dốt nói ngông, đi chơi lông bông, mồm thì khoác lác, mua sắm nát đời, mà câu nào nói ra cũng lời lời đạo lý "

Trăm năm bia đá cũng mòn, bia chai cũng bể, chỉ còn bia ... ôm.

Khi yêu nhau thì người ta thề sống chết có nhau , còn khi ghét nhau rồi thì người ta thường thề sẽ sống chết với nhau.

Hôn nhân luôn tặng bạn một đặc ân : chỉ có ai có nó mới có thể ly dị được.

Nếu bạn lật một cái bình lại thì nó sẽ không có chỗ để cắm hoa, nếu xem xuống phía dưới thì bạn sẽ phát hiện một điều rất hay : " nó cũng không có cả đáy "
Nghệ thuật che lấp sự bất tài cũng đòi hỏi không ít tài năng.

Không ít phụ nữ già đi nhanh chóng có khi do họ động não suy nghĩ phải làm sao để mình trẻ lại.

Đằng sau sự thành công của một người đan ông luôn có hình bóng của một người đàn bà, và đằng sau sự thất bại của một người đan ông là một người đàn bà thật sự .

Thể thao là có hại. Nếu ta sống được thêm 10 năm nhờ luyện tập thì ta cũng mất 15 năm vào các buổi tập luyện đó.

Tại sao chỉ có danh hiệu bà mẹ việt nam anh hùng mà không có danh hiệu ông bố việt nam anh hùng nhỉ? .

Hài kịch sẽ chuyển sang bi kịch nếu không bán được vé.

Một người vợ tốt luôn tha thứ cho chồng khi cô ta sai.

Ly dị là sự kiện mà người đàn ông phải giặt đồ cho mình ... thay vì trước đó phải giặt đồ cho cả hai .

Con đường ngắn nhất để đi từ một trái tim đến 1 trái tim là con đường truyền máu.

Chân lý là mặt trời chói lọi. Nếu bạn không nghiên cứu về nó thì đừng có điên mà nhìn vào nó.

Theo lý thuyết thì Lý thuyết không khác với thực tế là mấy, nhưng thực tế thì thực tế khác xa lý thuyết. 

Lương tâm là cái gì đó cảm thấy tổn thương trong khi các phần khác của cơ thể cảm thấy dễ chịu.

Lương tâm là cái buộc ta phải kể hết mọi bí mật cho người tình trước khi có ai đó mách.

Thà sống hèn còn hơn chết dại.

Trăm lời anh nói không bằng làn khói a còng @

Rõ ràng là trên đời này không có gì là rõ ràng

Vì tao chắc chắn là trên đời này không có gì là chắc chắn.

Cách tốt nhất để giữ lời hứa là đừng hứa gì cả.

Tôi đã nói "không" với ma túy, nhưng tụi nó không chịu nghe

Luôn luôn nhớ rằng bạn là duy nhất ... giống như những người khác

Luôn cố gắng khiêm tốn, và hãy lấy làm ... tự hào về điều đó

Khổ quá, sướng không chịu nổi

Đừng tự ti vì mình nghèo mà vẫn giỏi mà hãy tự hỏi tại sao mình giỏi mà mình vẫn nghèo.

Bạn có thể mua một người trung thực không? Không! nhưng bán một người như vậy dễ hơn .

Khi một cô gái được nhiều người theo đuổi cô ta sẽ làm cao , khi cô ấy được một người theo đuổi thì cô ta sẽ làm dáng, khi không có ai theo đuổi cô ấy cô ta sẽ làm ... thơ, và khi cô ta theo đuổi nhiều người cô ta sẽ làm ca ... ve.

Bia độc hơn rượu , bằng chứng trên thế giới chỉ có " mộ bia " mà không có " mộ rượu "

Đàn ông không khóc là đàn ông nhút nhát (không dám làm gì (khóc) là nhút nhát rồi).
Không có gì tiết kiệm thời gian và tiền bạc hơn là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Một người phụ nữ toàn diện : sáng diện , trưa diện , chiều diện , tối diện.

Thiếu nữ là chữ viết tắt của thiếu ... nữ tính. 

Phim sạch là phim trong sáng. Phim sạch là phim mà diễn viên lúc nào cũng ở trạng thái sạch sẽ và được người khác liếm láp cho sạch.

Sáng soi, trưa đánh, chiều chờ
Cầm tờ kết quả cứ đờ mặt ra.

Điều tuyệt đối nhất chính là tất cả chỉ là tương đối.

Chết cho người phụ nữ mình yêu vẫn dễ hơn là phải sống chung với họ.

Phụ nữ đem lại niềm vui nhưng không phải lúc nào cũng vậy , còn thuốc lá thì lúc nào cũng có khói.

Nhục không phải là nghèo khó , nhưng nghèo khó thì thật là nhục.

Ngắn gọn thể hiện sự thông minh nhưng không đúng trong trường hợp người ta nói " Anh yêu em "

Giang hồ hiểm ác không bằng mạng lag thất thường

Phận làm trai gõ phím bình thiên hạ. Thân anh hùng click chuột định giang sơn

Mấy đời bánh đúc có xương.
Mấy đời chơi Net không vương tơ tình

Đang đi trên đường.
Bỗng thấy bất thường.
Úp mặt vào tường. 
Lại thấy... bình thường

Trái tim em chỉ 2 lần mở cửa.
Đón anh vào và tống cổ anh ra

Bước đến nhà em, bóng xế tà.
Đứng chờ năm phút bố em ra.
Lơ thơ phía trước vài con chó.
Lác đác đằng sau chổi lông gà

Tình yêu là vĩnh cửu.
Và chỉ duy nhất một thứ được phép thay đổi.
Đó là người yêu

Cần bán gấp nhà 3.000 m2, tường chống đạn, nhiều phòng, an ninh tốt, có camera, công an tuần 24/24. Địa chỉ: Nhà tù bộ công an. Giá thương lượng

NHỮNG CÂU NÓI HÀI HƯỚC VỀ TÌNH YÊU VÀ CUỘC SỐNG

Đừng tự hào vì mình Nghèo mà học Giỏi, hãy tự hỏi sao mình Giỏi mà vẫn Nghèo. Đừng tự ti vì mình Giàu mà học Dốt, hãy tự tin vì mình Dốt mà vẫn Giàu

Hồi nhỏ mình thông minh lắm cơ, mà giờ đỡ nhiều rồi

Lúc bé, nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học... Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ . Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại... Lúc bé, tưởng gặp lại thầy cô là ở nhà. Lớn lên mới biết, còn có thể gặp lại thầy cô ở trường nhiều lần... Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi... Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi. Lớn lên mới biết, càng học càng ngu đi....
Những câu nói hài hước về tình yêu và cuộc sống
nhung cau noi vui ve tinh yeu
Nếu 1 Mai Em Bỏ Theo Thằng Khác
Anh Cũng Buồn Nhưng Không Khóc Đâu Em
Lòng Ngậm Ngùi Tay Cầm Chai Axit
Môi Mỉm Cười 2 Lít Đủ Không Em

Giang hồ hiểm ác anh không sợ chỉ sợ đường về vắng bóng em

Thật ra có rất ít phụ nữ đẹp. Không phải vì phụ nữ không biết làm đẹp mà vì họ làm hoài mà...vẫn không đẹp

Gió mùa thu anh ru em ngủ
em ngủ rồi anh cậy tủ anh đi

Bước chân vào wán đèn mờ
Ngồi gần con gái ko sờ là ngu
Thà rằng cắt tóc đi tu
Ngồi gần con gái ngu sao ko sờ

Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
Chú chuột đi chợ đường xa
Em là cô chuột, vào nhà đi anh !

Giám thị nhìn em giám thị cười
Em nhìn giám thị lệ tuôn rơi
Cổng trường đại học cao vời vợi
Đồng ruộng mênh mông rước em về

Ngày xưa giám thị xũng đi thi
cũng cóp cũng way chẵng tiếc chi
mà nay giám thị chông chặt
chẳng để em xem tí gì

Trên đồng cạn dưới ao sâu vợ chồng cùng nhau cấy cấy là thằng cu ra đời

Pin có thể cạn, phím có thể mòn 
Nhưng số máy, số sim không bao giờ thay đổi
Không có sinh viên IT dốt, mà chỉ có sinh viên IT không biết giỏi
Di chuột ngày đàng,học một sàng khôn 
Vọc, vọc nữa ,vọc mãi

Chiều qua hai hãng BBC và CNN đồng loạt đưa tin về vụ tai nạ máy bay khủng khiếp: Một chiếc phi cơ 2 người lái khi bay ngang qua 1 nghĩa địa ở độ cao hơn 2000 mm đã đột nhiên mất điều khiển và rơi xuống. Cơ trưởng và cơ phó đều sống sót, cảnh sát đang phân tích hộp đen để làm rõ. Đội cứu hộ cho biết đã có ít nhất hơn 300 thi thể được tìm thấy,cơ trưởng đang giúp họ tìm kiếm , và con số thi thể sẽ tiếp tục gia tăng nếu tiếp tục đào bới vào ban đêm

Hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ bản thân, nhưng nếu bạn ko hút thuốc, và ai cũng như bạn, thì sẽ có hại cho hàng ngàn công nhân nhà máy thuốc lá. Vậy thì, nếu bạn có tinh thần mình vì mọi người như Bác đã dạy, bạn nên hút thuốc lá 

Đẹp trai đi bộ không bằng mặt rỗ đi @

Cả thế giới phải sợ người Mỹ vì người Mỹ đã nói là làm. Thế nhưng người Mỹ lại sợ người Nhật vì người Nhật làm xong mới nói. Vậy người Nhật sợ ai, xin thưa, đó là người Trung Quốc, vì người Trung Quốc không nói cũng làm. Người Nhật luôn đề phòng người Trung Quốc vì Trung Quốc là một cường quốc có tiềm lực quân sự. Vậy xin hỏi người Trung Quốc sợ ai, đó là người Việt Nam, người Việt Nam nói một đằng làm một nẻo bố ai biết đâu mà lần .

Con Gái" là một chất màu trắng, ưa nhìn, có mùi thơm dễ thở. Tỷ trọng đối với thời gian cho bởi công thức d=M/t (M:kg, t: tuổi) - Trung bình "Con Gái" có trọng lượng 45kg khi 18 tuổi, chất "Con Gái" khó tan trong các môi trường bắn bida, sân banh, sân võ,... Nhưng dễ tan trong các môi trường như quán sinh tố, chè, kem, kẹo,... Tuy nhiên dưới áp suất của "cha mẹ" chất "Con Gái" có thể kết tủa "ở nhà" hoặc "trong xó bếp" nhưng khi gặp xúc tác "con trai", "con gái" sẽ hóa hơi và bay đi mất

Yêu nhau trong sáng, phang nhau trong tối

Không có phụ nữ xấu chỉ có phụ nữ không biết mình xấu

Thà sống giàu sang mà sung sướng còn hơn sống nghèo hèn mà cực khổ.

Hút điếu thuốc chết sớm 10s cười một lần sống thêm 5s ==> hút xong điếu thuốc cười 2 lần sẽ không còn vấn đề gì cả.

NHỮNG CÂU NÓI BẤT HỦ CỦA CHA MẸ



Những câu nói bất hủ của cha mẹ
nhung cau noi bat hu cua cha me

Con nhà người ta

Ngày xưa cấp 3 tao học giỏi nhất nhì cái lớp chọn ấy đấy

Tao khổ quen rồi, sướng khó chịu lắm, mày để tiền đấy mua sách vở mà học
Hồi xưa tao khổ lắm, không sướng như chúng mày bây giờ đâu! 

Bằng tuổi mày, ngày xưa người ta lắm vợ sinh con hết rồi đấy!
Bố mẹ có tiếc mày cái gì bao giờ đâu!

Con với chả cái! 

Bố mẹ mắng cũng là vì thương mày thôi!  

Mày có mỗi việc học thôi, có phải lo gì nữa đâu! 

Mày xem con nhà người ta ấy

Mấy việc này lúc bằng tuổi con ba làm hết

Sang xách dép cho đứa abc

Học đi đỗ đại học mày muốn điện thoại gì muốn xe gì mẹ cũng mua

Con của người ta ngoan hiền học giỏi còn mày bla bla bla bla lbal

Không làm lấy thì sh*t mà đổ vào mồm

Đấy mày xem bạn bè mày cưới vợ đẻ con hết cả rồi

Không học thì đi xúc cứt

Mẹ không đói, ba không mệt
-------------------------------------------------------------------
Bạn nào có câu nào khác thì bổ sung nhé. Nếu thấy hay thì like và share nhé. Chúc các bạn vui vẻ!

Read more…